Em vừa gặp phải đa cấp, hú hồn hú vía. Tối qua có bạn Hoàng Gia Bảo đăng tin tuyển kế toán cho đại lý bán hàng tạp hoá( chủ là chị Nguyệt gần bến xe Mỹ đình, sđt: 0974023523) Em hí hửng gọi điện xin lịch luôn, được cái hẹn 8h30 sáng nay, em vui quá, sau bao ngày ăn trực nằm chờ, rải CV khắp nơi thì cuối cùng cũng đc gọi đi phỏng vấn.
Sáng 7h mở mắt ra, vớ lấy cái điện thoại, 3 tin nhắn của chủ cửa hàng, 1 tin hẹn lại lịch là 8h30, 1 tin nhắn địa chỉ, và 1 tin giục hỏi xem đi phỏng vấn không vì ko thấy trả lời 2 tin nhắn kia. Thầm nghĩ, chị này cũng nhiệt tình nhỉ. Theo đúng địa chỉ 72 Trần Thái Tông hay ngõ 8b Tôn Thất thuyết gì đấy, em mò tới tìm đại lý, khổ nỗi tìm mãi chả thấy đâu, hỏi mọi người xung quanh cũng chả ai biết(thầm nghĩ cái đại lý mà thuê kế toán về làm thì nó cũng phải lớn lớn, mà cái ngõ 72 này bé tẹo, không ai biết, em liền thấy kỳ lạ tập 1).
Sau khi thăm dò không được, em quyết nhấc điện thoại alo cho chị chủ.
Em: Chị ạ! Em tới ngõ 72 rồi mà không tìm thấy đại lý của chị ở chỗ nào?
Chị chủ: Ừ, em đợi chị chút nhé.
2 phút sau
Chị: Em đang đứng ở đâu đấy?
Em: Em đang đứng ngay đầu ngõ 72, chỗ ngã tư giao nhau của media và karat.
Chị: Uh. để chị cho người ra đón em( kỳ lạ tập 2)
Em ôm cột ngõ 72 được 5 phút thì có 1 chị mặc áo sơ mi trắng, váy zip, trông rất xinh và trẻ đi ra dẫn em vào. Tới nơi, ôi mẹ ơi, không phải cửa hàng tạp hoá như giới thiệu mà là đại lý ký gửi( tên gì em quên mất rồi). Liều bước đưa chân vì trông toà nhà cũng lớn tận 7,8 tầng lại khá là đẹp nữa. Chị gái xinh đẹp dẫn em lên tầng 5, vừa bước chân vào em đã thấy sặc mùi đa cấp, từ cách ăn mặc đã thấy đa cấp rồi ấy, chứ chưa nói đến cách nói chuyện. Em được dẫn tới 1 bàn có 2 người đang đợi sẵn để tiếp đón, nói chuyện cho em thoải mái trước khi em nói chuyện với sếp lớn( xung quanh rất nhiều người như em), lần này thì em khẳng định chắc chắn là rơi vào công ty đa cấp rồi, em liền nghĩ kế thoát thân. Em được ngồi hỏi han về sơ yếu lý lịch, sau đó được trò chuyện, và giới thiệu về thành tích cực kỳ siêu pro của sếp lớn, rồi bla bla…sau đó họ bắt em tắt điện thoại. Em liền chộp lấy cơ hội, xin phép ra ngoài gọi điện thoại cho người thân vì thấy cuộc gọi nhỡ rồi té luôn, em chạy 3 chân 4 cẳng về nhà, chỉ sợ chậm 1 bước là đi đời. Xã hội giờ nguy hiểm thật, đâu đâu cũng thấy lừa người, nhất là người đứa sinh viên mới ra trường như bọn em :(((((((((
Leave a Reply